Trời nắng gắt, đường hẹp, tôi loay hoay tiến, lùi để cố gắng đỗ vào chỗ trống còn lại duy nhất lề đường bên phải. Một vài tiếng còi bày tỏ sự sốt ruột vang lên phía sau. Thêm một vài lần đỏ đèn nữa, tôi đành bỏ đi.
Tôi đã lái xe được 5 năm, sử dụng hàng ngày một chiếc sedan cỡ B, có camera lùi. Mọi việc không có gì khó khăn khi ghép ngang hay dọc vì đã có camera, tôi tự tin lùi tới khi nào đuôi xe mình gần chạm vào đầu xe trước mới tiến lên, tránh phải tiến-lùi nhiều lần mỗi khi đỗ. Nhưng một lần lái xe của bạn không có camera, và tôi phải đỗ xe ghép ngang dọc đường để ăn trưa, đó đúng là cực hình.
Nếu thấy còn chỗ đỗ, nhưng phía trước, phía sau lại là hai chiếc xe sang như "Mẹc, Au đi, Lếch xù..". thì thôi tôi bỏ đi ngay lập tức. Mình đã đỗ kém, va phải mấy ông kẹ đấy thì tiền đâu mà đền. Bởi những lần như vậy, tôi hạn chế lái xe của người khác nếu không có camera, và dần dần trở nên lệ thuộc vào nó. Một tài xế kinh nghiệm 5 năm lại không thể ghép ngang thành thạo thì thật nực cười.
Tôi mang chuyện này lên văn phòng kể với mọi người, hóa ra rất nhiều người đi xe "xịn" cũng gặp phải vấn đề này. Một người anh thậm chí còn phụ thuộc vào camera 360 trên xe đến mức, nếu đi xe khác vào ngõ hẹp, không có camera là anh "chịu cứng".
Có vẻ, kỹ năng khi học lái cứ mai một dần theo sự tiên tiến của công nghệ khiến lái xe ngày càng lúng túng bị động nếu thiếu công nghệ. Tôi lo lắng, nhưng nghĩ lại, xe mình vẫn có camera, công nghệ sinh ra để phục vụ con người, tội gì không dùng?
Độc giả Anh Tuấn