Nhập tịch hợp lý cho tuyển Việt Nam

17/01/2025
|
0 lượt xem
Thời Sự Ý Kiến
Nhập tịch hợp lý cho tuyển Việt Nam

1. Hàng phòng ngự là điểm tựa

Ở giải đấu lần này Việt Nam nhận 6 bàn thua sau 8 trận, trung bình 0,78 bàn/ trận. Trước trận chung kết lượt về không một đội bóng nào ghi hơn một bàn vào lưới Việt Nam kể cả trận chung kết lượt về bàn thứ hai của Thái Lan cũng là một bàn thắng gây tranh cãi.

Trừ tình huống Chalemsak của Thái Lan đánh đầu ghi bàn trong vòng cấm, các bàn còn lại đều xuất phát từ các quả sút xa rất đẹp mắt và khó mà thực hiện lại lần hai, điều này chứng tỏ đội bạn rất khó tiếp cận khu vực 16m50 của Việt Nam.

Nếu xét về chỉ số Big Chance (cơ hội ghi bàn rõ rệt) của các đối thủ khi thi đấu với Việt Nam chúng ta sẽ thấy rõ hơn về độ vững chắc của hệ thống phòng ngự của Việt Nam.

Philippines trong trận đấu với Việt Nam trên sân nhà, BC chỉ có 1 nhưng trong hai trận bán kết với Thái Lan chỉ số này lên đến 4 và nếu chính xác hơn thì họ là người vào chơi trận chung kết với Việt Nam chứ không phải Thái Lan, hay đối thủ Singapore khi thi đấu với các đối thủ ở vòng bảng có chỉ số BC trung bình là 4, kể cả trận gặp Thái Lan họ cũng có BC là 3 nhưng trong 2 trận bán kết với Việt Nam thì BC của họ chỉ là 1.

Thái Lan trong trận chung kết lượt đi dứt điểm 12 lần 5 lần trúng đích với BC là 2, lượt về BC của Thái Lan là 3. Điều đó khẳng định các đội đều gặp khó trước để triển khai lối chơi khi đối đầu với Việt Nam.

Hàng phòng ngự đội tuyển Việt Nam với 3 cầu thủ Thành Chung (1m80), Tiến Dũng (1m75), Xuân Mạnh (1m74) là những cầu thủ thường xuyên đá chính, trong 4 đội vào Bán Kết chúng ta thấp nhất nhưng cả giải chúng ta chỉ thua 1 bàn từ tình huống không chiến dù chúng ta đã chịu rất nhiều các pha phạt góc, đá phạt... chứng tỏ năng lực chống bóng bổng không chỉ cần chiều cao mà cần cả một hệ thống phòng ngự phối hợp hiệu quả và chắc chắn.

Ngoài ra ông Kim còn đề cao tính an toàn khi ít cho các cầu thủ triển khai bóng từ thủ môn, vì vậy ở giải này Việt Nam là đội ít mất bóng ở sân nhà nhất, điều ngạc nhiên là đội mất bóng ở sân nhà nhiều nhất ở giải này lại là Thái Lan, tính riêng trong trận chung kết lượt đi gặp Việt Nam họ đã mất bóng đến 5 lần trong hiệp một, chỉ tiếc là chúng ta không tận dụng được.

Như vậy giống như ông Park, ông Kim đề cao sự vững chắc ở hàng phòng ngự và tấn công bằng các pha chuyển đổi trạng thái nhanh, điều này khiến các cầu thủ thi đấu có vẻ thuận hơn và thoải mái hơn lối đá kiểm soát dưới thời ông Troussier.

2. Cách sử dụng nhân sự của ông Kim

Ở giải này chúng ta thấy một lối chơi nhất quán của đội tuyển Việt Nam là hiệp một phá sức và hiệp 2 kết liễu, 19/21 bàn thắng của đội tuyển đều đến từ hiệp 2 minh chứng rõ sự hiệu quả của chiến thuật này và cách sử dụng con người của ông Kim cũng thể hiện điều đó.

Ông Kim luôn thích các cầu thủ thể lực tốt, chạy khỏe, pressing quyết liệt đó là lí do những cầu thủ như Thanh Bình, Vĩ Hào, Ngọc Quang, được trọng dụng, trong đó Vĩ Hào là cầu thủ có chỉ số tranh chấp tốt nhất.

Theo thống kê, thì chỉ có Ronaldo là tiền đạo có chỉ số tranh chấp tốt hơn Vĩ Hào nhưng số phút thi đấu của cầu thủ này rất ít. Tuy Vĩ Hào còn nhiều điều phải cải thiện như khả năng dứt điểm, kinh nghiệm trận mạc nhưng về mặt đáp ứng yêu cầu chiến thuật của ông Kim anh luôn hoàn thành, ta có thể thấy sau 1 pha pressing bên phần sân đối phương ta lại thấy Vĩ Hào chạy về hỗ trợ phòng ngự, anh cũng là cầu thủ chạy nhiều nhất trên sân của đội tuyển Việt Nam, không ngạc nhiên Vĩ Hào hay Thanh Bình sẽ tiếp tục được HLV người Hàn Quốc tiếp tục sử dụng trên chặng đường sắp tới.

Trong 11 cầu thủ xuất phát trong trận chung kết lượt về có 6 cầu thủ từ thời ông Park, trong đó chỉ có Xuân Mạnh là được ra sân thường xuyên dưới thời HLV Troussier còn lại là ít được trọng dụng ( Thành Chung, Tiến Dũng, Quang Hải, Văn Thanh...), hoặc thi đấu không đúng vị trí sở trường như Hoàng Đức ( được quy hoạch đá tiền đạo cắm), tuy nhiên ở giải lần này họ đã chứng minh họ vẫn là trụ cột của đội tuyển: Thành Chung, Tiến Dũng là chốt chặn vững chắc, Văn Thanh lên công về thủ không biết mệt và có một pha kiến tạo rất đẹp cho Xuân Son ghi bàn, đặc biệt là Quang Hải và Hoàng Đức.

Hoàng Đức là cầu thủ hầu như góp mặt đủ 8 trận cho đội tuyển Việt Nam, anh chơi tốt lên từng trận và là linh hồn trong lối chơi của đội tuyển, anh giữ nhịp, kéo bóng, qua người, chọc khe, kiến tạo... khác với sự lạc lõng và mệt mỏi khi được đá ở vị trí tiền đạo cắm dưới thời ông Troussier, khi được trả về khu vực giữa sân chúng ta đã thấy Hoàng Đức phiên bản tốt nhất và toàn diện nhất, thống kê dưới đây chỉ rõ điều đó

Quang Hải ở giải này thường được vào sân ở hiệp hai và chúng ta thấy rằng tuyến tiền vệ của đội tuyển Việt Nam thường đá tốt hơn khi Hải vào sân, số cơ hội cũng tăng lên với những đường chuyền có tính đột biến cao, 2 bàn thắng của Việt Nam ở trận chung kết lượt về đều đậm dấu ấn của Quang Hải.

Như vậy những cầu thủ được coi là hết thời, hết khao khát từ thời ông Park hoàn toàn lột xác và họ đã chứng minh mình vẫn còn hữu dụng khi được trao niềm tin, cơ hội và được đặt vào một hệ thống phù hợp.

Ngoài ra việc trao suất bắt chính cho Đình Triệu, cách sử dụng Tuấn Hải ở trận chung kết lượt về, đặt niềm tin vào Doãn Ngọc Tân hay Châu Ngọc Quang cũng là một điểm nhấn trong cách dùng người của ông Kim, Triệu cả giải không mắc bất cứ một sai lầm nào, Tuấn Hải chơi rất nhiệt tình trong trận chung kết và góp công lớn vào cả 2 bàn thắng của đội tuyển Việt Na, còn Tân và Quang luôn là hai máy chạy của đội tuyển, luôn thi đấu hết mình và nhiệt huyết đến phút cuối cùng.

3. Xây dựng tập thể toàn kết và giàu tính chiến đấu

Khác với sự bạc nhược và u ám dưới thời HLV người Pháp, các buổi tập hay sinh hoạt của đội tuyển dưới thời ông Kim đầy tiếng cười nhờ sự gần gũi và chia sẻ. Ông Kim không trẻ hóa ồ ạt, gạt bỏ công thần để tạo dấu ấn riêng cho mình, ông làm việc với tất cả mọi cầu thủ, giúp họ phát huy năng lực tốt nhất của mình, những Vĩ Hào, Đình Triệu, Ngọc Tân, Quang Hải, Hoàng Đức là minh chứng.

Đội bóng của ông Kim luôn ra sân với tinh thần cao nhất, pressing đối thủ quyết liệt từ đầu đến cuối trận, trong 2 trận đấu với Thái Lan ở cuối trận dù có kết quả thuận lợi ông vẫn thúc giục các học trò dâng lên bắt người từ giữa sân chứ không co cụm về phòng ngự, nhìn các Quang Hải luôn hừng hực khi vào sân, Ngọc Tân, Thành Chung đem cả người chắn bóng, cả đội vẫn bình tĩnh và không bị mất tinh thần khi nhận bàn thua thiếu Fairplay.

Một tập thể đoàn kết sẽ giúp các cầu thủ mới hòa nhập nhanh, Xuân Son là một ví dụ điển hình, anh rất đẳng cấp với 4 trận 7 bàn, chiếm 1/3 số bàn thắng của chúng ta ở giải lần này nhưng việc thi đấu bùng nổ có phần không nhỏ công sức của các đồng đội, khi hậu phương vững chắc thì tuyến trên sẽ luôn an tâm khi tấn công, không có sự phân biệt Tây- ta trong đội tuyển tất cả cùng hướng về 1 mục tiêu, thi đấu vì màu cờ sắc áo chúng ta đã chứng minh trong trận chung kết với Thái Lan với lòng tự hào, sự quyết tâm, khao khát, chiến thuật hợp lí chúng ta vẫn có thể chiến thắng mà không có Xuân Son dù nó chông gai và khó khăn hơn.

4. Lời kết

Như vậy thành công của chúng ta ở giải lần này là tổng hòa của nhiều yếu tố và sau giải này chúng ta có thể rút ra một vài điều như sau:

- Nhập tịch hợp lý có thể tăng thêm sức mạnh của đội tuyển.

- Chúng ta hiện nay vẫn phù hợp với lối đá phòng ngự phản công hơn là kiểm soát bóng.

- Vũ khí mạnh nhất của đội tuyển vẫn là tinh thần và sự đoàn kết.

- Chúng ta cần một HLV phù hợp với nội lực của bóng đá Việt Nam hơn là 1 HLV với đầy triết lý nhưng xa rời thực tế, chúng ta không cần phải hướng đến mục tiêu quá xa vời chỉ cần ngày hôm nay chúng ta làm tốt hơn ngày hôm qua là được.

Phương Đường Kính

Tin liên quan
Tin Nổi bật